Lâu nay nhiều người tưởng rằng chỉ bên thua cuộc uất hận cần phải thông cảm. Nhưng kỳ thực bên thắng cuộc cũng có nhiều đau thương, mất mát. Nhiều người mang uất hận thậm chí còn hơn cả bên thua cuộc. Quân đội Mỹ đã trút xuống VN 15 triệu tấn bom đạn, nhiều hơn cả số bom đạn trong Thế chiến II. Đặc biệt là ở Miền Trung, dãy trường Sơn, và Miền Nam. Không khó để thấy, với số lượng bom đạn như vậy, số người thuộc phe Miền Bắc và Mặt trận tử nạn hoặc mang thương tật vượt trội phía bên kia.
Tổng cộng 4 cuộc chiến tranh, đã có
1.2 triệu liệt sĩ, vài triệu thương binh. Xã nào cũng có nghĩa trang liệt sĩ.
Đấy là chưa kể nhiều triệu dân thường thiệt mạng hoặc mang thương tật suốt
đời, nhiễm chất độc màu da cam, hay suy giảm sức khoẻ nghiêm trọng vì chiến
tranh.
Phe miền bắc chiến thắng. Nhưng điều
đó không thể bù đắp được cho hàng triệu gia đình có người thân đã hi sinh, tử
nạn, bị thương tật, nhiễm chất độc màu da cam, tổn hại sức khoẻ, hạnh phúc,
chấn thương tâm lý vì chiến tranh. Thật ra đa số bộ đội, thanh niên xung phong
sau khi trở về quê hương cũng nghèo, thậm chí rất nghèo. Mới đây, một số cựu
chiến binh nói rằng các cựu chiến binh xuất thân thuần nông về già cũng không
có lương hưu giống như tất cả các nông dân khác. Mặc dù cũng được chính quyền
quan tâm hỗ trợ nhưng đời sống rất khó khăn.
Trong khi đấy, khá đông giới trẻ rất
dốt về chính trị, sớm quên công lao, xương máu của cha ông, trở thành me tây,
me Mỹ. Một đám cả già lẫn trẻ, vừa dốt, vừa vô liêm sỷ, phỉ báng chiến thắng
của dân tộc, đạp lên bàn thờ cha ông để làm hài lòng đám tây mũi lõ và đám
chống cộng, để được nổi tiếng, để kiếm tiền, kiếm danh, kiếm cơ hội tị nạn
chính trị, kiếm giải nhân quyền. Những điều đó khiến cho vô số người của
bên thắng cuộc càng thêm tức giận.
Nếu ai đó nghĩ rằng cần thông cảm với
những uất hận của bên thua cuộc, thì cũng nên nhớ rằng bên thắng cuộc cần cũng
vậy. Không hiểu được điều đó nên nhiều kẻ đã có những đề nghị “an ủi bên thua
cuộc” rất vô duyên, ngớ ngẩn.
Rút kinh nghiệm vụ ông VVT, các lãnh
đạo cơ quan nhà nước không nên dính dáng gì đến đám người bất đồng chính kiến,
hăng say chống chế độ nữa. Thật ra những người này chỉ đáng được coi là những
Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc thời hiện đại: dốt đặc về quản trị nhà nước nhưng
suốt ngày câu kết với tây lông, mũi lõ, chống cộng hải ngoại, và cả đám thù hận
trong nước để phá phách. Họ hoàn toàn không có khả năng đem lại điều gì tốt đẹp
cho quốc gia. Hoặc nếu vẫn muốn giữ liên hệ với họ để thăm dò ngăn họ phá phách
thì chỉ nên để những lãnh đạo đã nghỉ hưu làm việc đó. Cùng lắm là một vài đại
biểu quốc hội làm việc đó, bởi lắng nghe ý kiến của các nhóm công dân là chức
năng của dân biểu.
Bộ Lao động Thương binh xã hội nên có
chính sách lương riêng đối với các cựu chiến binh, thanh niên xung phong có
xuất thân thuần nông, những người đã đóng góp công lao trong các cuộc kháng
chiến.
Từ nhiều thập kỷ nay, nhiều lãnh đạo
các cấp chỉ quan tâm đối phó với những uất hận của bên thua cuộc mà quên mất
bên thắng cuộc cho nên đã khiến cho tình hình phức tạp thêm. Dù sao đi nữa, quý
vị cũng phải dành sự trân trọng hơn với những người luôn kiên định bảo vệ lợi
ích quốc gia.
No comments:
Post a Comment